Mình viết blog này trong một sáng mùa thu sáng trong, hai mẹ con dậy sớm, ăn bánh bao xúc xích phô mai (nghe là thấy béo :d), làm mấy quả roi và ly nước ấm rồi leo lên chiếc xe Zip nhỏ chở nhau đến trường.
Cổng trường tiểu học của Táo vào sáng sớm lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, đó là quan sát của mình 3 tháng nay kể từ khi con chuyển tới ngôi trường mới này.
Vòng ngoài, các ông các bác các chú bảo vệ tiến ra sát mép vỉa hè, chia nhau mỗi người một đoạn hỗ trợ học sinh: Trẻ đi xe máy, thì các bác các chú hỗ trợ che chắn cho các con tự xuống xe an toàn, trẻ vướng móc gì đó thì các bác các chú bếch xuống xe nếu các con cần hỗ trợ. Trẻ đi oto thì các bác các chú mở cửa xe, đón các con xuống. Con đường hẹp, một chiều và đông đúc là vậy mà xe tấp vào dọc đường tuần tự gọn gàng dưới sự phân luồng của các bác các chú, xe dừng xe đi mượt mà.
Chào mẹ chưa? Quên chào mẹ à
Bác chào hai mẹ con
Nhanh nhanh sắp đóng cổng rồi (câu này mẹ con cháu rất là hay được nghe haha)
Ngay cổng trường, có các anh chị "sao đỏ". Trong ký ức của mẹ, thì "sao đỏ" là biệt đội "hoạnh họe" lắm, lườm này, dọa này. Nhưng có lần, em bé với mẹ đến cổng trường là 7:44 (7:45 bắt đầu truy bài hihi), anh "sao đỏ" xoa đầu em bé hỏi "Em ở lớp nào? Em vào lớp nhanh không muộn". Trời, trái tim người mẹ melting muốn tuyển con rể luôn quá hihi.
Ngay sau cánh cổng trường là các cô giáo lúc nào cũng thường trực nụ cười, và sự quan tâm đến tụi nhỏ luôn-có-thể-nhìn-thấy trong các đôi mắt cười lấp lánh. Bác Hiệu trưởng, hiệu phó, các thầy cô giáo các bộ môn... Mới mấy tháng mà mẹ con đã quen mặt khá nhiều cô bác.
Cổng trường Tiểu học của Táo luôn sẵn sàng "mở cửa". Đó là một trải nghiệm rất dễ thương, với người mẹ đã đi qua nhiều ngôi trường mà cánh cổng dường như là mang sức nặng của sự "bảo vệ" và ranh giới giữa "bảo vệ" và "tốt nhất là đóng cửa" là có thể cảm nhận thấy khá rõ ràng.
Khi tụi nhỏ "rồng rắn lên mây" dưới sự bảo vệ của các bác các chú bảo vệ và theo sự hướng dẫn của các thầy cô giáo để "sang bên đường" đi thư viện Hà Nội.
Khi có các hoạt động dưới cờ hàng tuần, "phụ huynh có thể vào trong xem cùng chúng con đó sao mẹ không vàoooo" - mẹ thường xuyên bị Táo nhắc nhở hihi. Chú nào có biết thế giới của chú thì chú cứ vui, mẹ gửi được chú vào trường rồi mẹ té đi cafe viết blog như hôm nay chứ hé hé.
Khi trời mưa gió, xe máy của PHHS có thể vào thẳng bên trong khoang giữa của sân trường để thuận điện đón các bạn nhỏ đang chờ ở hai sảnh lớn hai bên.
Khi có các đợt thiên tai, cổng trường lại mở đón những chiếc xe tải vào trường để đóng gói, chuyên trở sách vở, áo quần, nhu yếu phẩm và cả tấm lòng của cộng đồng nhà trường đi hỗ trợ các em nhỏ ở những ngôi trường kết nghĩa ở nơi vừa trải qua khó khăn.
Tối tối khi đi qua trường, thấy cổng trường mở, bên trong sáng đèn, cô bạn mình có nói "Trời ngôi trường không ngủ hả?"
Mình hiểu rằng không chỉ niềm vui, đó là kinh nghiệm của ba thập kỷ vận hành ngôi trường tiểu học mà mỗi ngày chăm sóc cả ngàn đứa trẻ, đó là tâm huyết của một tập thể mà theo mình đếm :d, chưa đến 50 cán bộ, giáo viên.
Cổng trường của Táo, có dòng chữ trang trọng "Khơi nguồn sáng tạo, Tự tin tỏa sáng".
Cổng trường Tiểu học của Táo, luôn rực rỡ cờ hoa được treo lên reo vui đón trẻ tới trường mỗi ngày. Những dây cờ khi thì là cờ Việt Nam, khi là cờ Quốc tế, lúc là cờ logo của trường. Có là quản lý rồi mới thấy, giữ được tinh thần đó rực rỡ qua năm tháng, từ cổng trường vào tới bên trong, đó hẳn có bàn tay khối óc của người thủ lĩnh và tập thể săn sóc, từng góc mến yêu.
Táo đang học trường công. Trường Tiểu học Tràng An, quận Hoàn Kiếm. Dù là một trường trung tâm, theo dõi ngành giáo dục lâu, mình tin rằng nhà trường cũng đối diện với nhiều khó khăn chung của ngành, thách thức riêng của những nhà giáo dục trong thời đại mới. Thế mà không chỉ lo việc chính là đào tạo, cổng trường trường tiểu học của Táo - luôn sẵn sàng chào đón các con và các gia đình, ngày này qua ngày khác.
Một chút viết muộn sau ngày 20/11 năm nay, mẹ con Táo biết ơn các thầy cô thật nhiều. Từ ngày Táo về Tràng An, chưa ngày nào phải lo lắng, mà luôn thấy sự ấm áp và yên tâm. Sự yên tâm lớn dệt lên từ những sự quan tâm rất nhỏ hàng ngày mà mẹ con con cảm nhận được, là nguồn động viên rất lớn để mẹ con yên tâm làm việc, để con khôn lớn từng ngày. Sự biết ơn mà mẹ con nhiều khi còn vụng về chưa biết thể hiện cùng cô Hà, cô Liên, các thầy cô bộ môn.
Khánh An xúng xính tết tóc, mặc gile len, đeo giày, đeo balo bước qua cổng trường Tràng An rợp bóng cờ đỏ sao vàng và chào "A Trúc Linh", sẽ là hình ảnh ghi trong lòng mẹ con thật nhiều năm về sau.
Kính chúc thầy cô sức khỏe và mọi điều thuận lợi trong ngôi trường "mở cửa". Mong rằng cách làm, kinh nghiệm, tinh thần của thầy cô Tràng An, của cô Liên sẽ được nhân lên thật nhiều nơi, để các em nhỏ được đi học trong hạnh phúc và kỷ luật song hành, để mọi người mẹ người bố như mẹ Táo đều có thể yên tâm mỗi ngày.
"Mẹ ơi mẹ, mai mình lại dậy sớm đi học nhé"
PS. Trường Tiểu học Tràng An là ngôi trường 30 năm tuổi bề dày truyền thống và kinh nghiệm. Tràng An là trường công "tự chủ tài chính", học phí khoảng 3.5M/ tháng chưa có phí bán trú, chương trình học đổi mới và tích hợp nhiều bộ môn mới và tiến bộ. Hàng năm trường nhận học sinh toàn thành phố (không cần theo tuyến). Các bố mẹ quan tâm có thể tới văn phòng trường để nhận thông tin tuyển sinh, hoặc như mẹ Táo, là "inbox" fanpage trường :D và được thầy cô hỗ trợ nhiệt tình.
Comments